ican
Giải SGK Văn 6 Cánh diều
Viết 3: Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân

Viết: Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân

Ican

VIẾT

VIẾT BÀI VĂN KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM CỦA BẢN THÂN

Đề bài:

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô giáo, bạn bè khi học ở trường tiểu học.

1. Dàn ý

- Mở bài: Nêu khái quát về kỉ niệm em định kể. Ví dụ: Kể về một lần cô giáo đã giúp em khi học lớp 4; chuyện em đã ân hận như thế nào khi trót nói dối bạn cùng học lớp 5,...

- Thân bài: Kể về chi tiết, cụ thể về kỉ niệm ấy bằng cách làm rõ nội dung sau:

+ Nêu địa điểm và thời gian xảy ra câu chuyện, các nhân vật liên quan.

+ Kể lại diễn biến câu chuyện từ bắt đầu đến kết thúc; chú ý các sự việc, hành động, ngôn ngữ,... đặc sắc, đáng nhớ.

+ Nêu điều làm em nhớ hay vui buồn, xúc động.

- Kết bài:

+ Nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm hoặc bài học rút ra từ kỉ niệm ấy.

+ Nói lên mong ước từ kỉ niệm ấy.

2. Viết

Tham khảo bài viết:

Những năm tháng tiểu học là khoảng thời gian đáng nhớ với mỗi người. Bởi đó là những năm tháng hồn nhiên, vô tư với biết bao kỉ niệm tươi đẹp. Với tôi, những ngày tháng được đi học cùng người bạn thân thiết - Tuấn Anh là một niềm hạnh phúc.

Ngày ấy, hoàn cảnh gia đình còn khó khăn, thường chỉ những gia đình có điều kiện kinh tế, trẻ nhỏ mới được bố mẹ mua cho một chiếc xe đạp. Nhà tôi và Tuấn Anh không khá giả, nên hai đứa thường đi bộ với nhau. Trên con đường đi học thân quên, chúng tôi cùng nhau trò chuyện. Nào là những câu chuyện ở nhà, những câu chuyện ở trường cho đến cả những bí mật riêng tư. Câu chuyện nào cũng hấp dẫn khiến chúng tôi quên đi quãng đường dài đến trường. Nhưng có lẽ, kỉ niệm đẹp nhất là những lúc chúng tôi đi học về. Trời nắng chang chang, hai đứa thi nhau chạy xem ai về nhà trường. Đứa này vượt lên, đứa sau đã hò hét, tìm mọi cách đuổi kịp bằng được đứa bạn. Tuấn Anh nhỏ người, lại có khiếu thể thao, nên lúc nào tôi cũng là người phải đuổi theo nó. Nó vừa chạy, vừa ngoái nhìn lại, làm đủ trò để chế giễu, trêu chọc tôi. Song, chạy nhanh đến mấy, nó cũng sẽ dừng lại, đi thật chậm để đợi tôi và cảm nhận được sự tươi mát từ hai hàng cây bên đường. Với chúng tôi, đó là những hàng cây đẹp nhất, nơi ghi dấu bao kỉ niệm tuổi thơ. Chúng tôi đã từng leo trèo trên đó chỉ để nhặt lấy xác ve - với mong muốn kiếm tiền, vì nghe nói xác ve là một phương thuốc chữa bệnh, nhặt được một, hai lạng xác ve có thể bán lấy tiền. Chúng tôi ngồi chễm chệ trên cây nhãn ven đường để thưởng thức những làn gió mát lành, thưởng thức những quả nhãn ngọt nước. Và còn cả những lần chúng tôi hái táo, hái ổi ven đường. Ăn đường một lúc, đau bụng, chạy ba chân bốn cẳng thật nhanh về nhà. Tôi cứ nhớ mãi, ngày Tuấn Anh chuyển về thành phố, cũng trên con đường ấy, nó bảo:

- Chẳng biết về sau, chúng mình có còn cơ hội gặp nhau nữa không? Nếu có, mong con đường này vẫn xanh mát, vẫn đầy hấp dẫn như bây giờ.

Đã 8 năm tôi và Tuấn Anh không gặp nhau. 8 năm, con đường xưa đã lát bê tông, hai hàng cây xanh đã bị chặt, nhường chỗ cho những dự án mới của xã. Lòng tôi vẫn trĩu nặng, vẫn lưu luyến những kí ức bên người bạn thân thiết với mong ước trở về thuở ấu thơ, cắp sách tới trường tiểu học cùng Tuấn Anh.

Đánh giá (464)
ican
  • Một thương hiệu của 
    ICAN
  • ICAN
  • ICAN © 2023, All Rights Reserved.

  • Trụ sở Hồ Chí Minh: B0003 C/C Sarina, Khu đô thị Sala, Khu phố 3, Đường Hoàng Thế Thiện, Phường An Lợi Đông, TP. Thủ Đức

  • Văn phòng Hà Nội: Tòa nhà 25T2 Đường Hoàng Đạo Thúy, Phường Trung Hòa, Quận Cầu Giấy