NÓI VÀ NGHE
KỂ LẠI MỘT TRẢI NGHIỆM ĐÁNG NHỚ
Đề bài:
Hãy kể lại cho các bạn nghe câu chuyện mà em đã trải nghiệm và có ấn tượng sâu sắc về một người thân trong gia đình.
Tham khảo bài viết:
Tôi là một đứa trẻ may mắn. Vì tôi luôn được sống trong tình yêu thương của gia đình, đặc biệt là bà tôi.
Với tôi, bà chính là một bà tiên giữa đời thường. Bà luôn mang đến cho tôi những món quà mà bất cứ đứa trẻ nào cũng “thèm thuồng”. Đó là mấy cái kẹo dừa thơm ngọt; là gói bỏng ngô to đùng khiến cô chị gái của tôi lúc nào cũng ghen tị, phải năn nỉ, chạy theo tôi xin mãi; đó là cái bánh đậu xanh người ta cho bà, bà cũng nhớ và mang về cho tôi. Chính vì thế mà tôi đã vô cùng cô đơn, lạc lõng, lúc nào cũng cảm thấy trống trải khi bà mất. Một năm, tôi phải tập dần quen với cuộc sống tự lập, phải tự động viên bản thân mình vượt qua nỗi đau mất bà. Nhưng rồi mỗi đêm mưa, tôi lại nhớ bà.
Tôi vẫn nhớ khi bà còn sống, một lần, trời mưa bão lớn. Gió thổi mạnh, rít lên từng tiếng như đang gào thét. Những giọt mưa to, không ngớt ngoài hiên, hắt cả vào nhà. Cây bưởi trước hiên rụng quả, rơi độp xuống mái nhà, làm ngói vỡ, căn nhà vì thế bị dột. Trong khi tôi vẫn yên giấc, được bà bế nằm vào góc giường không bị dột, được bà đắp cho chiếc chăn mỏng để khỏi lạnh, thì bà đã một mình lấy xô, chậu đựng nước. Rồi cũng một mình bà thao thức cả đêm ngồi tụng kinh, mong cho cơn bão qua đi, mong cho mưa thuận gió hòa để mùa màng tốt tươi. Trong lời cầu nguyện ấy, tôi biết bà mong cho đứa cháu của bà khôn lớn, hạnh phúc; để đỡ “đành hanh”, đỡ “ăn vạ” bà. Chỉ khi sấm đánh đùng đoàng, tôi tỉnh giấc, mới hiểu được tình cảm của bà. Tôi đã tự trách mình vô tâm, tự thấy mình làm khổ bà. Bà lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho tôi, chẳng lúc nào trách cứ đứa cháu nghịch ngợm, suốt ngày giận dỗi bà. Kể từ lúc ấy, với tôi, bà chính là bà tiên, là chỗ dựa vững chắc nhất. Thấy tôi tỉnh ngủ, bà lại đến bên cạnh vỗ về, lại xoa lưng cho tôi rồi lại kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích với chất giọng ấm áp, truyền cảm. Cứ thế, đứa cháu vô tâm lại chìm vào giấc ngủ. Còn bà, thao thức cả đêm cho đến sáng.
Bây giờ, trời mưa to, bố mẹ ở bên chị em tôi; song tôi vẫn ao ước có bà ở bên. Bởi nếu có bà, tôi sẽ thức cùng bà, sẽ lấy nước mời bà uống … và sẽ nói điều tôi chưa từng nói: “Tôi yêu bà nhất trên đời”.